|   Sáu mươi năm, họ đi bên nhau cho đến cuối cuộc đời, bây giờ còn lại một  mình, bà Vũ Thị Thanh càng thương nhớ “Anh Lành”. Bà ngồi viết hồi ký Ký  ức người ở lại…
 
 
 
 Đã hơn 60 năm, người con gái xứ Thanh ấy vẫn giữ nguyên những kỷ niệm  đẹp về mối tình đầu với chàng trai trẻ xứ Huế, nhà hoạt động cách mạng  Tố Hữu. Họ đã là bạn đường, bạn đời của nhau cho đến khi nhà thơ “Tạm  biệt cuộc đời yêu quý nhất”. Tố Hữu đã có lần tự nhận đó là một mối tình  đẹp cả trong đời và trong thơ...  Mối tình với “người trong mộng”  Bà Vũ Thị Thanh - phu nhân  nhà thơ Tố Hữu tâm sự rằng từ khi gặp ông, bà cảm thấy hình như ông trời  đã sắp đặt cho bà gặp được “người trong mộng”.  
 Nhà thơ Tố Hữu và phu nhân
 Bà sôi nổi và lịch lãm kể về những năm tháng cuộc đời: “Cách mạng đã  đưa tôi đến với anh. Lúc ấy anh Tố Hữu đã là nhà thơ nổi tiếng với những  vần thơ làm rạo rực con tim bao người, để từ đấy, bao nhiêu người dấn  thân vào cách mạng. Anh còn rất trẻ. Mới 26 tuổi, anh đã là Bí thư tỉnh  ủy Thanh Hóa. Tôi gặp anh qua các lớp chính trị mà anh là giảng viên hay  qua các hội nghị mà anh tới dự với tư cách Bí thư tỉnh ủy. Nghe thầy  giáo Lành (bí danh của Tố Hữu) giảng bài với tràn đầy nhiệt huyết như  vậy làm sao khỏi xúc động cho được.. Cái chất giọng xứ Huế ấm trầm ấy  tôi đã nghe quen từ hồi còn là nữ sinh Đồng Khánh ở Huế. Những lần tiếp  xúc gặp gỡ này, càng làm tăng thêm lòng cảm mến của tôi với nhà thơ. Lắm  khi tôi như người mất hồn từ sau khi gặp anh. Thâm tâm tôi được yêu anh  là tôi đã gặp được người trong mộng của mình.  Tuy nhiên lúc ấy lòng tôi canh cánh một điều: Anh đang được một người  con gái trẻ đẹp đem lòng yêu mến và tôi thì không muốn làm người thứ  ba... Khi đã đánh tiếng qua mấy chị bạn cùng công tác ở Tỉnh ủy Thanh  Hóa, anh nhắn với tôi là muốn ngỏ lời yêu tôi. Thế rồi, lúc chỉ có hai  người, tôi đã lựa lời hỏi thật anh là đã có ai chưa. Anh thành thật: “Có  một người yêu tôi nhưng đó là tình yêu một phía”. Tôi tin anh bởi anh  đã là một cán bộ cao cấp, vả lại tôi tin vào anh như tin vào Đảng...  Năm 1947 anh cho biết, Trung ương điều anh lên Việt Bắc phụ trách  công tác văn hóa. Anh ngỏ ý muốn cưới tôi và đưa tôi theo cùng anh. Lúc  này tôi mới 19 tuổi đầu, đang muốn bay nhảy tham gia công tác đoàn thể.  Có lẽ sợ tôi trì hoãn hay từ chối, anh khẩn khoản: Thanh ơi! Hãy lên  Việt Bắc cùng anh! Tôi đứng trước sự lựa chọn khó khăn. Nhưng tình huống  bắt buộc, tôi quyết định đi theo tiếng gọi trái tim. Nhưng mẹ tôi đâu  đã ưng cho tôi lấy anh. Bà không thể thuận cho tôi lấy một người xa lạ  quê quán tận đẩu tận đâu, rồi thì dòng tộc chưa biết ra sao. Anh lại  đang ốm yếu nhiều do tù đày kham khổ...  Cuối cùng vì tôi, mẹ tôi đã đồng ý. Một đám cưới đơn sơ được tổ chức ở  làng Đại Tài, huyện Hoằng Hóa. Hôn lễ không có trang hoàng gì, gia đình  làm vài mâm cơm mời họ hàng và một số cán bộ từ tỉnh về dự. Đám cưới  chúng tôi có anh Đặng Thai Mai, đại diện UBND tỉnh, anh Đặng Việt Châu,  đại diện Ủy ban kháng chiến, anh Bùi Đạt, chủ nhiệm Việt Minh... Chị  Nghiên, tỉnh ủy viên cho tôi cái áo dài lụa xanh mặc làm áo cưới. Mẹ tôi  cho đôi áo lụa cánh nâu gọi là cho con gái lấy chồng...  
 Chị Thanh Hoa (bìa trái), con gái ông bà Tố Hữu trong ngày cắt băng khai trương Nhà Lưu niệm Tố Hữu Tháng Bảy mưa Ngâu, chú rể đạp xe từ tỉnh về ngã ướt hết áo quần...  Đám cưới chúng tôi chỉ có đại diện chính quyền. Chủ tịch Ủy ban nhân dân  hỏi anh và tôi có đồng ý lấy nhau không... Không giấy giá thú, hoàn  cảnh kháng chiến mà!  Cách mạng và duyên số đã cho chúng tôi gặp nhau. Gần sáu mươi năm là  bạn đời chung thủy của anh, ba mươi năm là cán bộ dưới quyền anh, tôi  hiểu cốt cách thi nhân của anh sâu đậm trong cuộc đời đôi lứa, cả trong  những tình cảm lớn lao khác...  Chín năm lấy nhau chưa có con, ngỡ rằng hết hy vọng về con cái. Nhưng  rồi sau đó từ năm 1956 chúng tôi đẻ đứa con gái đầu đặt tên là Thanh  Hoa. Hoa ra đời mang niềm hạnh phúc lớn lao được anh ấy vô cùng yêu quý  cưng chiều. Hai đứa sau gồm một trai một gái nữa...”  Đẹp trong đời, đẹp cả trong thơ  Sáu mươi năm, họ đi bên nhau cho đến cuối cuộc đời, bây giờ còn lại  một mình, bà Vũ Thị Thanh càng thương nhớ “Anh Lành” nhà thơ và là nhà  cách mạng cho đến tận phút chót đời mình. Nhớ thương ông, bà ngồi viết  hồi ký. Cuốn hồi ký ấy bà đặt tên Ký ức người ở lại. Chỉ cái tên sách  thôi cũng đã gây xúc động khi biết rằng bà viết về ký ức của mình những  năm tháng cách mạng, chiến tranh và hòa bình... Nhưng phải chăng thương  nhớ người đi mà ngay cái đầu đề đã thấy nối lòng kẻ trước người sau.  Tình yêu ấy lãng mạn và thủy chung đến quá chừng...    Bà Vũ Thị Thanh tại Lễ khai trương Nhà lưu niệm Tố Hữu
 Chào xuân đẹp! Có gì vui đấyHỡi em yêu? Mà má em đỏ dậy
 Như buổi đầu hò hẹn, say mê
 Anh nắm tay em, sôi nổi, vụng về
 Mà nói vậy: “Trái tim anh đó
 Rất chân thật chia ba phần tươi đỏ:
 Anh dành riêng cho Đảng phần nhiều
 Phần cho thơ, và phần để em yêu...”
 - Xin hỏi thật bác, thi sĩ đôi khi  thả hồn bát ngát vào tình yêu cho thơ bay bổng, thăng hoa. Bác có bao  giờ thấy nhà thơ có khoảng trời riêng...    
    
        
            | Câu  chuyện cảm động kể về anh chiến sĩ đặc công rừng Sác thường ngâm bài  Trăng trối của Tố Hữu trước khi lâm trận đánh giặc đã được kể trong đêm  thơ nhạc Kỷ niệm 90 năm ngày sinh Tố Hữu hôm 2/10 tại Nhà hát Lớn Hà  Nội. Người ấy là anh Năm, anh có mặt trong buổi lễ và xúc động ngâm lại  bài thơ này và kể chuyện về thơ Tố Hữu với cuộc đời… |  Bà cười vui bảo: “Làm sao cấm được trái tim thi sĩ. Có những phút xao  lòng với nghệ sĩ thì là chuyện bình thường. Nhưng anh Tố Hữu chỉ rung  động với những tâm hồn đồng cảm đồng điệu, với người yêu thơ anh mà  thôi. Nhưng anh không sa đà... Anh ấy là người chung thủy, mực thước,  bởi trọng trách, bởi tính cách... tuy cũng có lúc anh làm tôi hờn ghen  chút ít. Rằng tôi gì thì gì cũng là “chút phận đàn bà.../ Ghen tuông thì  cũng người ta thường tình”.  Bà cười rồi kể: Bài Một tiếng đờn là bài thơ anh làm lành với tôi.  Nhưng đọc vẫn thấy cái mạch chung trong nỗi riêng tư... Em ơi nghe đó  trong đêm lạnh/Đằm thắm bên em một tiếng đờn...  - Có bao nhiêu bài thơ dành tặng cho bác ? Tôi hỏi  - Tôi biết riêng tặng tôi, anh có chín bài. Trong một lần tiễn tôi đi công tác, anh đã viết:  Mưa rơi dầm lá cọ Mái tóc em ướt rồi
 Đôi má em bừng đỏ
 Muốn hôn quá... mà thôi.
 Sợ mình em xấu hổ
 Cầm hai bàn tay nhỏ
 Xa nhau chẳng muốn rời.
 Còn nhiều bài khác anh viết trong một tình cảm chung, tình cảm lớn  lao về đất nước, trong đó có phần nhỏ cho... tôi thì phải. Mà nói vậy,  trái tim anh đó/ Rất chân thật chia ba phần tươi đỏ/ Anh dành riêng cho  Đảng phần nhiều... Anh từng viết như vậy trong Bài ca Xuân 61, còn gì!  Chia tay tôi, phu nhân nhà thơ còn đọc cho tôi nghe bài thơ cuối của  ông, bài Tạm biệt: Tạm biệt cuộc đời yêu quý nhất/ Còn mấy vần thơ một  nắm tro/ Thơ gửi bạn đường tro bón đất/ Sống là cho chết cũng là cho...  Vâng! Cả cuộc đời ấy, từ khi mới thiếu niên Tố Hữu đã là một tài năng  thơ và một nhà cách mạng trẻ tuổi. Đóng góp của ông cho cách mạng thật  lớn lao. Ông là hiện tượng thơ ca đặc biệt. “Hiện tượng Tố Hữu” trong  cách mạng và thơ ca Việt Nam...  Và chuyện tình của Tố Hữu, quả là một chuyện tình đẹp một cách lãng  mạn bởi họ đã cùng nhau đi suốt chặng đường yêu qua bao nhiêu đoạn  trường sóng gió của cuộc đời, qua bao chặng đường gian khổ của cách  mạng, của những ngày chiến tranh khốc liệt và cả những ngày hòa bình đầu  tiên đất nước qua muôn vàn gian khó...  Theo Tâm Linh (TT&VH)
 |