Cám ơn cuộc đời đã cho tôi một cô con gái, dù sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, vẫn nhớ và tìm về nguồn cội như một bản năng sâu thẳm trong tâm hồn, trong dòng máu Việt.
Tôi, người cha của cô gái ấy, cũng đi tìm cháu. Cuối cùng, cha con tôi đoàn tụ sau 27 năm xa cách 24 tuổi, tôi lần đầu được làm cha. Lúc đó tôi đang học nghề ở Đức. Mẹ cháu là người Đức. Con gái tôi sinh ngày 31 tháng 1 năm 1984, được đặt tên là Franziska Kellner.
Tôi vẫn còn nhớ đứa con gái nhỏ xíu rất đáng yêu hồi đó. Thường chỉ cuối tuần tôi mới có dịp về thăm cháu, tôi đặt con lên chiếc xe nôi và đẩy đi chơi…
Sau này, cháu mới được 1 tuổi (năm 1985) thì tôi phải về Việt Nam. Gia đình tôi chuyển từ Hà Nội vào TP HCM. Đến năm 1987, tôi mất liên lạc với mẹ của Franziska, và từ đó không biết làm cách nào để biết được tình hình của con gái mình.
Rồi cuộc sống cứ hối hả cuốn trôi mọi việc. Đôi lúc tôi lấy bức hình của Franziska lúc nhỏ ra xem, rồi tự hỏi không biết bây giờ con bé ra sao, nó sống có vui vẻ không, và có biết gì về tôi hay không…
Franziskia lúc nhỏ
Tấm ảnh cuối cùng mà tôi còn giữ trước khi mất liên lạc
Vài lần tôi đã sang Đức tìm Franziska. Vào các năm 1994, 1997, 2001, 2010; trong những chuyến đi ngắn ngày, tôi tới gặp một số bạn bè, người quen và nhờ hỏi thông tin, nhưng vì chỉ liên lạc được trong phạm vi hẹp nên không có manh mối gì. Sau này, một số người bạn Đức biết chuyện, bảo rằng tôi không biết cách, bởi theo họ, chỉ cần tôi mang hộ chiếu tới tòa Thị chính thành phố và nhờ tra sổ sách thì sẽ ra thông tin về Franziska một cách không mấy khó khăn !
Linh cảm thấy con gái đang tìm mình
Khoảng tháng 5 năm 2012, một hôm, có người gọi tới từ chương trình truyền hình của VTV “Như chia hề có cuộc chia ly”.
Họ hỏi: Những năm 1980-1985, anh có ở bên Đức không? Tôi bật ra ngay câu hỏi: “Có phải con anh tìm anh à?”. Tôi nói tên của cháu hồi đó là Franziska Kellner (theo họ mẹ). Đầu dây bên kia ngập ngừng, rồi bảo tôi: “Hơi khác một chút anh ạ!”.
Họ không nói gì thêm. Biết họ gọi từ chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly”, tôi gửi lời hỏi thăm chị Thu Uyên vì một lần có dịp quen biết, gặp chị trong công việc. Lúc đó chị đang đi công tác ở nước ngoài.
Ngay hôm đó, tôi lập tức liên hệ với Folker Kraus-Weysser, một nhà báo người Đức, người bạn quen đã lâu năm của tôi. Mối liên hệ giữa chúng tôi khá thân thiết, nhưng dĩ nhiên không phải chuyện riêng tư nào tôi cũng chia sẻ với ông. Tôi kể với Folker chuyện mình đang đi tìm con gái, và hỏi ông ở Đức có chương trình nào tương tự như “Như chưa hề có cuộc chia ly không” để nhờ họ giúp...
Một tuần sau, Folker gửi email cho biết đã đến Tòa thị chính hỏi thông tin và biết được tên họ của con tôi nay đã đổi thành Garcia Almendaris. Ông nhắn tôi viết thư ủy nhiệm cho ông thay mặt tôi để tìm Franziska. (Lúc đó, tôi mới thấy tiếc quá, giá tôi nghĩ ra việc liên hệ với ông sớm hơn, nhờ ông tìm Franziska, có lẽ tôi đã có thể tìm thấy con mình từ bao giờ rồi !)
Khi được biết tên họ lúc đó của Franziska, tôi lên mạng Internet tìm thông tin. Có rất nhiều thông tin về một cô gái, cầu thủ đội tuyển bóng ném quốc gia Đức. Tôi ngắm ảnh cô gái, so với tấm ảnh cuối cùng của bé Franziska (năm 1989) tôi còn giữ được trước khi mất liên lạc. Thật kỳ lạ, trông có nét giống.
Tôi viết thư đến website của đội tuyển, giới thiệu mình, nói rằng tôi đang tìm con gái, có cái tên giống như vậy. Liệu ban quản trị website có thể giúp tôi liên hệ với cô gái này xem cô ấy có phải là con của tôi không?
Và rồi ngày hôm sau tôi nhận được một lá thư (email) không ký tên, nói rằng cô ấy đúng là con gái tôi, cô ấy đang đi tìm người cha Việt có tên giống tôi. Người viết email cũng cho tôi địa chỉ của Franziska để tôi liên hệ viết thư cho cháu.
Lúc này tôi đã liên lạc được với Thu Uyên của chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly” và nhận được thông tin là con gái tôi, từ tháng 12/2011 đã liên hệ với tòa soạn Thời báo Việt Đức của người Việt ở LB Đức để nhờ tìm cha. Những thông tin mà Franziska gửi đến tòa soạn gồm cả tên tôi, địa chỉ cũ của gia đình tôi, tên cha mẹ tôi tức là ông bà nội của cháu… đủ để khẳng định tuyệt đối rằng Franziska chính là con gái tôi.
Phút nghẹn ngào lần đầu thấy con
Tìm thấy con gái rồi. Niềm vui khôn tả xiết khiến tôi nghẹn ngào. Tôi chờ mong ngày được nhìn thấy con bằng da bằng thịt. Hàng ngày, tôi mở mạng Internet, tìm thêm thông tin về con. Tôi tự hào lắm. Tên con bé có trong Wikipedia và rất nhiều trên mạng. Franziska là kiện tướng đội tuyển bóng ném quốc gia ở Bayern. Con gái tôi đã trở thành vận động viên từ năm lên 6 tuổi, chơi rất nhiều môn: bóng đá, bóng ném, điền kinh. Tới 10 tuổi, Franziska quyết định theo đuổi bộ môn bóng ném nữ (woman handball) và được vào đội tuyển HV Guben, rồi đội tuyển TSG Ketsch, sau đó là đội tuyển thanh niên quốc gia rồi kiêm huấn luyện viên cho đội này.
Franziska vừa đấu bóng chuyên nghiệp vừa học phổ thông, đỗ tốt nghiệp năm 2003. Con gái tôi đã đạt thành tích tuyệt vời trong thể thao: 2 lần tham gia giải vô địch bóng ném châu Âu và thế vận hội. Năm 2008, chơi cho đội tuyển FC Nurnberg vô địch quốc gia. Hai năm qua, Franziska chuyển qua đội Thuringer HC, và cùng đồng đội giật giải vô địch toàn quốc. Từ mùa hè 2011, Franziska chuyển qua đội tuyển Bayern Leverkusen và chơi cho tới tháng 7/2012.
Rồi một ngày tháng 8/2012, tôi sang Paris, nơi cha tôi hiện đang định cư cùng gia đình chị gái tôi. Franziska cũng từ Đức sang Pháp. Ba thế hệ chúng tôi đã có một cuộc đoàn viên xúc động, những nụ cười chen lẫn những giọt nước mắt mừng vui.
Cha tôi, con gái tôi và tôi. Cuộc đoàn tụ tại Paris
Franziska nói với tôi, rằng đã nhiều lần lên các mạng xã hội, gõ tên tôi (không dấu) để thử tìm, nhưng có đến hàng ngàn kết quả, khiến con gái tôi không biết đâu mà lần! Kỳ thực thì lúc đó tôi chưa sử dụng mạng xã hội nên Franziska có tìm cũng không thể thấy.
Ai cũng bảo Franziska giống cha. Tôi cũng thấy như vậy. Nét mặt, đôi mắt, cái mũi, ánh nhìn... tôi thấy mình trong khuôn mặt của Franziska. Đứa con bé bỏng ngày nào của tôi nay đã trở thành một cô gái rất mạnh mẽ: Là kiện tướng thể thao, chơi chuyên nghiệp, nhưng cháu vẫn đi học ĐH Thể thao, tham dự khóa học về phát thanh và làm biên tập viên cho một tờ báo thể thao. Franziska ước mơ trở thành phóng viên, nên hiện đang tích cực viết bài cộng tác với nhiều tờ báo khác nhau.
Franziska dự định tháng 12 tới sẽ sang thăm Việt Nam- quê cha, và đi một tour xuyên Việt. Cha con tôi hay nói chuyện với nhau về quê cha (fatherland)- Việt và đất mẹ (motherland)- Đức. Franziska dự định sẽ học tiếng Việt Nam. Cháu nói với tôi rằng mong muốn về Việt Nam gây dựng một đội bóng ném nữ thiếu niên, nếu có thể. Franziska cũng muốn làm lại các loại giấy tờ để đăng ký quốc tịch Việt Nam và lấy họ Vũ của cha trong tên minh.
Franziska muốn làm lại giấy khai sinh theo họ Vũ của tôi
Xúc động những tấm lòng Việt
Rất nhiều người đã giúp cha con chúng tôi tìm nhau. Sau này, tìm lại trên mạng, tôi được biết, cách đó gần 2 năm, Thời báo Việt Đức nhận được một bức thư viết bằng tiếng Đức, nội dung như sau: “Tôi tên là Franziska Garcia Almendaris, 27 tuổi, xưa kia sống ở Guben, tiểu bang Brandenburg, sau này chuyển tới Leverkusen. Cha đẻ tôi là người Việt. Trước đây tôi không hề biết gì về cha, kể cả ảnh cũng như tin tức. Cứ mỗi lần hỏi, mẹ tôi lại trả lời đơn giản, cha phải trở về Việt Nam. Năm nay, tôi 27 tuổi và đang cố gắng làm cho mình một giấy khai sinh với tên tuổi đúng người cha Việt của tôi, bởi tôi rất mong mỏi gặp mặt cha của mình. Liệu toà soạn có thể giúp tôi được không?”.
Franziska cũng đưa ra những dữ liệu cần thiết mà cháu có được từ hồ sơ gốc, để tìm tôi, gồm: tên (Vu Tuan Hung), ngày sinh, sang Đức học nghề vào những năm 1983-1987, sống tại ký túc xá của hãng FEW ở địa chỉ 3720 Blankenburg. Địa chỉ ở Việt Nam hồi đó là E5, phòng 96, khu tập thể Kim Liên, Hà Nội. Hộ chiếu lúc đó, và tên cha mẹ tôi, tức ông bà nội của cháu (không dấu).
Tờ báo bình luận rằng: “Có một cô gái Đức thiết tha tìm bố đẻ người Việt vốn chưa từng biết từ khi lọt lòng, thật cực kỳ hiếm!” Bởi vậy, các anh chị ở tòa soạn cũng hết lòng giúp đỡ. Họ đã liên lạc với nhiều bè bạn, qua nhiều mối liên hệ, rồi cuối cùng qua nhà báo Trần Trọng Thức ở báo Doanh nhân Sài Gòn, viết thư nhờ Thu Uyên và chương trình “Như chia hề có cuộc chia ly” tìm giúp, bởi quý cái tình của một cô gái Đức tìm cha là người Việt.
Sau hơn 1 năm, thông tin duy nhất mà tờ báo đó có được là khu chung cư E5 phòng 96 Khu tập thể Kim Liên nay không còn nữa, mọi chủ hộ trong chung cư đó hiện đã đi đâu về đâu, còn hay mất, không ai biết. Báo đã đăng thông tin cùng địa chỉ liên hệ để tiếp tục giúp con gái tôi tìm cha (số báo ngày 15/10/2012).
Sau này, lúc đã tìm được con gái rồi, tôi nhận được tin nhắn của một người hàng xóm cũ ở khu tập thể Kim Liên trước kia: “Tôi có cô em gái đang sống ở CHLB Đức. Mấy hôm trước gọi về, có nói là đọc báo, và trong mục Tìm người thân có một thông tin rất giống gia đình anh. Nhà ở E5 KL, bố là Hùng và mẹ là Quý (tên cha mẹ của tôi-VTH). Anh sinh ngày 30 tháng 5 năm 1960. Em tôi có nói là một cô gái đăng tin đó rất muốn tìm người thân ở Việt Nam. Đọc tin này tôi nghĩ ngay đến gia đình anh vì mẹ tôi với cô Quý cùng làm với nhau, hơn nữa tôi vẫn đang sống ở A2 Trung Tự, nơi trước kia nhà anh cũng ở một thời gian. Em tôi bảo gọi cho anh xem có đúng là trường hợp của anh không? Sáng nay tôi gọi vào nhà anh, được gặp và nói chuyện với cô Quý (tên mẹ tôi- VTH). Nghe giọng cô thì thấy cô đã gần 80 mà vẫn khỏe lắm. Và tôi cũng biết anh đã tìm được cô con gái rồi. Chúc mừng anh nhé. Người Đức không nặng tình bằng người Việt mình. Vậy mà anh có cô con gái muốn tìm lại Nguồn cội thì thật đáng trân trọng. Chúc ngày gia đình anh đoàn tụ vui vẻ. Cho tôi gửi lời chúc sức khỏe tới cô Quý và chú Hùng. Hàng xóm cũ”.
Nhận được tin nhắn trên, tôi liên hệ sang Đức nhờ scan nội dung bài trên Thời báo Việt Đức, nên biết được toàn bộ thông tin. Điều này chứng tỏ rằng, bằng cách này hay cách khác, cha con tôi có rất nhiều cơ hội để tìm thấy nhau, nhờ sự giúp đỡ của mọi người.
Và cuối cùng không thể không nhắc tới những người làm chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly”. Chính cuộc gọi của họ đã khiến tôi linh cảm thấy con gái đang tìm mình để một lần nữa khởi động cuộc kiếm tìm đã giúp cha con tôi đoàn tụ.
Xin cảm ơn tất cả ! Cảm ơn những người đã giúp tôi tìm con và giúp con tôi tìm cha. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi một cô con gái, dù sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, vẫn nhớ và tìm về nguồn cội như một bản năng sâu thẳm trong tâm hồn, trong dòng máu Việt.
Vũ Tuấn Hưng (VOV)